


Vừa vào chợ, đi quanh qua khúc rẽ tôi thấy Huy, liền hét lớn:
-Này Huy! Anh làm gì trên này vậy?
Nhưng lòng mình lại tự nhủ là mình vô duyên hết mức, dân nghệ sĩ như anh thì những chuyến đi đây đó ngược xuôi là thường xuyên ấy chứ và những địa danh như Bắc Hà này thì lại càng nhiều như cơm bữa.
Huy cũng đã nhận ra tôi và ra tay làm hiệu nói:
-Anh đấy à! Chuyến này em lên Bắc Hà mong tìm xem có bắt được chú chó sơn cước ưng ý nào không anh ạ.
Nghe vậy tôi liền hỏi Huy:
-Ôi dào! Anh quen biết nhiều vậy, ới một cái là có ngay, sao phải lặn lội, lọ mọ lên đây ghê vậy?
Huy chưa trả lời ngay mà khoắc vai tôi, vừa nói rồi ùa kéo vào một quán ven đường:
-Anh! Anh vào đây với em, hai anh em làm mấy chén cho đỡ lạnh rồi em kể mọi chuyện cho anh nghe.
Tôi đồng ý ngay vì đó là thói quen của anh em chúng tôi và nhất là giới văn nghệ sĩ, trong người luôn có chất lãng tử, phóng khoáng.Ngồi xuống sạp tre, gọi nậm rượu ngô Bắc Hà thơm lừng cùng hai cái đùi chó quay và mỗi anh em một tô phá lấu lòng bò thơm phức đúng chất vừng cao, rót đầy hai chén rượu hai anh em cụng ly rồi uống cạn, nhấm nháp chút thịt chó, Huy trầm ngâm nhìn tôi vẻ mệt mỏi, khẽ lắc đầu thở dài và bắt đầu vào câu chuyện.
0 comments:
Đăng nhận xét