


Trên sân gạch đỏ rộng thênh thang toạ lạc một ngôi nhà ngói đỏ năm gian hai trái, ngôi nhà mà khoảng hai mươi năm trước luôn là sự ngưỡng mộ trọng vọng của cả cái trấn Kinh Bắc, vậy mà hôm nay lại có vẻ đìu hiu cô tịch dị thường.
Từ ngoài đầu ngõ tiếng xe honda nổ máy giòn tan đang từ từ qua đoạn ngoặt quẹo chạy thẳng vào sân, dựng xe đánh “phịch”, từ trên xe lao xuống một thân hình to béo vạm vỡ rồi chạy phăm phăm, vừa chạy vừa hét lớn:
-Hùng ơi! Giờ này mà mày vẫn còn ngủ được cơ à?
-Mẹ! Lửa cháy đồi rồi rồi mà vẫn ngủ lăn như lợn thế à?
Từ trên giường thằng Hùng giô lồm cồm bò dậy, miệng ngoắc rộng đến tận mang tai chứng tỏ đêm qua hắn ngủ rất muộn thì phải, miệng lẩm bẩm gắt gỏng:
-Mẹ mày! Có chuyện gì không cái thằng lợn béo này? Bố mày vừa
mới chợp mắt được có tí thôi đấy!
Công béo không còn nhẫn nại được nữa, hét to:
-Dậy mau! Mày chưa biết chuyện gì à?
Hùng giô mắt vằn đỏ vằng lại:
-Thế có chuyện gì mà mày lằng nhằng mãi thế?
Công béo trả lời:
-Thằng Hải lé bị cớm túm rồi mày ạ! Con mẹ nó chứ! Đúng là thằng lợn mày ạ!
Nhưng trái lại với vẻ sốt sắng đến khổ sở của thằng Công thì thằng Hùng giô lại bình tĩnh lạ thường, nó vẫn lững thững bước ra thềm nhà rút chiếc khăn mặt trên dây thép rồi hứng vào vòi nước bên thềm, làm động tác vắt khô qua loa rồi rửa mặt, cũng chả thèm đánh răng, quay vào nói lớn:
-Mày bảo nó ngu như lợn là sao?
Công thấy vậy mới tiếp lời: Mẹ mày! Tiền cả đấy! Sao mày cứ như không vậy? Rồi hắn ngồi đánh phịch một cái xuống cái sập gỗ, lẩm bẩm một mình cho bõ tức:
-Thằng lợn mày ạ! Đang chạy “gạch” trên đường mà còn uống cho no vào.”Gạch” là tiếng lóng của bọn này, ý nói là chạy hàng trắng quốc cấm, bánh thuốc phiện, hê rô in.
Đang chạy honda thì đâm sầm vào cột đèn chỗ ngã ba cầu ông Bảy, đúng lúc ấy thì cớm đi tuần thấy khả nghi nên tóm ngay được, lột trong người nguyên cả mấy chục “tép” nó mới lấy của anh em mình hồi chiều đó mày.
Thằng công béo lại văng chửi thề: Mẹ nó chứ! Không hiểu thằng lợn đó nó có khai ra tao với mày không nữa? Còn cả tiền hàng nữa chứ, nó đã trả mình đâu.
Thằng Hùng giô vẫn mặt lạnh như tiền, quay qua Công quát lớn:
-Câm mồm lại đi! Bớt lảm nhảm cho tao nhờ!
Tao thách nó dám hé răng nửa lời đấy, tao tính kỹ rồi, mất có mấy tép bọ nhằm nhò gì, con lợn như mày não ngắn quá.
Công nghe vậy thì mặt xa xầm lại vì tức nhưng thủy chung không dám phản ứng gì, vì nó gắn bó cả tuổi thơ với cái thằng này rồi, biết thằng này tính tình hung hẵn lắm, thủ đoạn thâm độc.Từ lúc nhà nước mở cửa, từ thành thị cho đến nông thôn hầu như đều được mở mắt, tia sáng thông tin như nắng sớm tràn ngập, lan tràn từ thành phố mà về.Rồi đặc biệt cũng nhờ có thằng này mà cả bọn trai trẻ bọn nó được khai sáng, được đổi đời theo góc nhìn phiến diện của cả bọn.
0 comments:
Đăng nhận xét